Bốn năm cam chịu, chỉ một câu nói của chồng đã làm tôi suy sụp.
Tôi từng tự hào về cuộc hôn nhân của mình, khi cả hai đều là tình đầu và tình cuối của nhau. Sau hai năm yêu, chúng tôi kết hôn và sống chung, tôi nghĩ rằng hạnh phúc sẽ mãi mãi bên mình. Nhưng chồng tôi sau khi cưới lại trở nên xa lạ, không còn lãng mạn và quan tâm như trước. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thua cả người dưng. Chúng tôi không còn những khoảnh khắc gần gũi, đi bên nhau mà như hai người bạn. Anh ngại nắm tay tôi nơi công cộng và chưa bao giờ hỏi han hay đưa mẹ con tôi đi chơi. Những lần anh đưa đi đều do tôi lên kế hoạch trước, trong khi anh vẫn tỏ ra không hào hứng.
Khi sinh con, tôi cảm thấy tủi thân nhất. Trong phòng sinh có 6 người, nhưng tôi là người thê thảm nhất. Chồng tôi chở tôi xuống nhưng không vào phòng chờ, bảo đó là chỗ dơ dáy. Người khác có chồng bên cạnh để an ủi, còn tôi phải tự gồng chịu đựng. Mẹ chồng đăng ký cho tôi sinh dịch vụ, nhưng chồng vẫn chỉ lên nhìn một chút rồi lại đi. Khi tôi mổ xong, anh chỉ lên xem con một cái rồi lại rời đi, thậm chí còn chê con giống chuột. Trong những ngày sau, tôi phải tự lo mọi thứ, vừa đau đớn sau sinh, vừa thấy chồng người ta chăm sóc vợ mà lòng buồn tủi. Tôi vẫn còn hận anh.
Con trai tôi đã 3 tuổi, nhưng chồng tôi chỉ tắm cho con được vài lần. Tất cả việc chăm sóc, cho con ăn, dạy dỗ và đưa đi chơi đều do tôi đảm nhận. Hàng xóm khen tôi giỏi, chê chồng vô trách nhiệm, khiến con trai tôi chỉ quấn quýt với tôi. Chồng đi làm về chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi đi chơi hoặc nhậu, ít khi ở nhà. Tôi vừa làm vừa lo việc nhà nên thường xuyên ốm đau. Mới đây, tôi ngất xỉu ở công ty, đồng nghiệp gọi chồng nhưng anh viện lý do bận. Sau khi tôi vào viện, chồng chỉ đến vào chiều hôm sau và mang cơm hộp cho tôi. Anh còn hằn học nói vì tôi mà anh khổ. Tôi chán nản bảo anh đừng đến viện và cũng đừng mua cơm nữa.
Hôm sau, anh không đến như hứa hẹn. Đợi gần 1 giờ, tôi phải nhờ người mua cơm. Cầm hộp cơm khô khốc, tôi chỉ ước anh có thể nấu cho tôi một bữa cháo. Xuất viện, tôi xin nghỉ làm để dưỡng sức, nhưng vẫn phải làm hết việc nhà. Hôm qua, khi tôi quá mệt mỏi gọi anh, anh về với vẻ mặt khó chịu. Anh nấu ăn ồn ào và quát mắng con, như muốn dằn mặt tôi. Khi tôi nhắc anh đừng quát, anh quay sang chửi tôi là phế vật. Tôi sốc và không ngủ được cả đêm. Chỉ bị bệnh nhẹ mà anh đã như vậy, sau này nếu tôi bệnh nặng hơn, liệu anh có bỏ rơi tôi không? Tôi đang tự hỏi liệu có nên từ bỏ anh để tìm sự bình yên cho cả hai hay không.



Source: https://afamily.vn/cam-chiu-4-nam-vay-ma-mot-cau-noi-cua-chong-khien-toi-guc-do-20170619114500636.chn